Lạnh
Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng một cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn một que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.
Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy một khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.
Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt quanh đống lửa, thấy một người trong số đó không đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.
Người thứ 3 trầm ngâm trong một bộ quần áo nhàu nát. �"ng ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"
Người đàn ông giàu lui lại một chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"
Ánh lửa bùng lên một lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi nầy sưởi ấm những gã da trắng!"
Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".
Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.
Trên tuyết
Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết. một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to- vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ.
Một người mẹ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.
Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mải suy nghĩ nên cũng không để ý.
Bà cụ dùng cả hai tay để khép vạt áo đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc ở bến xe buýt. một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt. Ông cố đứng tránh xa bà cụ một chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao…
Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ, nhưng cũng không nói gì.
Xe buýt tới và bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi. Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: “Mình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ nầy chút nào!”.
Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
- Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?
Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
- Andrew, không được chỉ vào người khác!- Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.
- Bà cụ nầy chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ!- một phụ nữ mặc áo choàng lông thì thầm- Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải!
Người phụ nữ nầy bỗng cảm thấy mình quả là người tốt, vì mình luôn quan tâm đầy đủ đến mẹ mình.
- Đấy, ai cũng phải học cách tiết kiệm tiền- một chàng trai ăn mặc bảnh bao thêm vào- Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy chẳng nghèo như bây giờ!
một doanh nhân hào phóng bỗng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra một tờ một đôla, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
- Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giầy mà đi! Rồi ông ta quay về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.
Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng một 6-một 7 tuổi. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo balô cũng to, đang nghe headphone. Cậu trả tiền xe buýt và ngồi ngay vào ghế ngang hàng với bà cụ. Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất.
Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giầy cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giầy mới tinh và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!
Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giầy, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ.
- Bà, cháu có giầy đây nầy!- Cậu nói.
Một cách cẩn thận, cậu ta nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giầy vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khe khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ.
Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết.
Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên, xôn xao bình phẩm.
- Cậu ta làm sao thế nhỉ?- một người hỏi.
- Một thiên thần chăng?
- Hay là con trai của Chúa!
Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
- Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ rồi mà! Anh ấy là người bình thường thôi!
Và việc làm đó, thật sự, cũng chỉ cần một người bình thường.
Hai con chó
Tối nào, cậu bé cũng vào phòng ông, ngồi tựa cằm lên đầu gối ông và hỏi đủ các câu trên trời dưới bể như bất kỳ 1 đứa bé nào. Nhưng 1 hôm, câu bé vào phòng ông với vẻ mặt còn vương nét bực bội giận hờn.
Ông cậu bé liền bảo:
- Cháu cứ ngồi xuống và kể cho ông nghe chuyện gì xảy ra suốt ngày hôm nay.
Cậu bé ngồi thụp xuống đất, lại tựa cằm vào đầu gối ông. Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt nhiều nếp nhăn và phúc hậu của ông, rồi lặng lẽ khóc. Sau 1 hồi thút thít, cậu bé mới kể:
- Hôm qua bố đưa cháu vào thành phố để bố bán hàng. Bố nói nếu cháu ngoan và giúp bố gói đồ cho khách, bố sẽ mua cho cháu thứ gì cháu thích. Cháu thích rất nhiều thứ ở thành phố, vì cháu chưa vào thành phố bao giờ. Nhưng cuối cùng, cháu thấy 1 cây bút bằng kim loại sáng loáng rất đẹp, lại nhỏ gọn, nên bố mua cho cháu.
Nói đến đây, cậu bé tựa đầu vào đầu gối ông và im lặng. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc ram ráp của cậu bé:
- Rồi sao nữa ?
Không ngẩng đầu lên cậu bé đáp:
- Rồi cháu chờ bố đi lấy xe chở cháu về. Nhưng trong khi cháu đứng chờ, 1 bọn trẻ thành phố đi qua và thấy cháu. Chúng đi quanh và nói đủ những điều không hay, rằng cháu thật là bẩn thỉu, nhà quê và ngu ngốc nên không thể có 1 cây bút đẹp như thế. Rồi đứa lớn nhất đẩy cháu ngã làm rơi cái bút. 1 đứa khác chộp lấy nó rồi chúng chạy mất, còn vừa chạy vừa cười – Nói đoạn, sự bực bội như trở lại, cậu bé gằn giọng – Cháu ghét bọn nó !!!
Người ông, với đôi mắt nhìn thấy nhiều việc trên đời, bế cậu bé lên giường để nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ông bảo:
- Ông cũng sẽ kể cho cháu nghe 1 câu chuỵên. Có nhiều khi ông cũng cảm thấy vô cùng căm ghét những kẻ độc ác, những ai không biết hối hận, những người được hưởng quá nhiều … Nhưng sự căm ghét thường làm chúng ta mệt mỏi chứ không bao giờ ảnh hưởng đến những người chúng ta căm ghét. Nó cũng giống như tự mình uống thuốc độc rồi ngồi ước rằng người mình ghét sẽ đau bụng mà chết. Cảm giác nầy hầu như ai cũng có. Như thể hai con chó rất lớn bên trong mỗi người, 1 con trắng và 1 con đen.
Con chó trắng tốt bụng và không làm hại ai nếu không ai làm ảnh hưởng đến nó. Nó chỉ vùng dậy khi có lẽ phải và có quyền được làm, và làm theo đúng cách.
Nhưng con chó đen thì luôn cáu giận. Chuyện nhỏ đến mấy cũng làm nó nổi điên nổi khùng. Nó chống lại tất cả mọi người, mọi ngày, không vì lý do gì cả. Nó không biết suy nghĩ vì sự tức giận và căm ghét trong nó quá lớn. Nhưng nó chẳng làm được gì, việc tức giận không bao giờ làm thay đổi được mọi việc.
Đôi khi, thật khó mà sống với cả hai chú chó nầy trong đầu óc mình, vì cả hai đều muốn làm chủ lý trí của mình.
Cậu bé háo hức nhìn ông, hỏi:
- Rồi con nào thắng, hả ông?
Người ông mỉm cười:
- Con nào ông cho ăn thì thắng.
Ngụ ngôn của cây bút chì
Một người thợ làm bút chì để nó qua 1 bên trước khi đặt vào hộp. "Có 5 điều ngươi cần nhớ trước khi ta đem ngươi ra thế giới bên ngoài". Ông ta nói với cây bút chì. "Hãy luôn ghi nhớ và không bao giờ quên để được trở thành 1 cây bút chì tốt nhất mà ngươi có thể"
1. Ngươi có thể làm được nhiều công việc vĩ đại chỉ khi cho phép mình được 1 người nào đó cầm trong tay
2. Ngươi sẽ trải qua việc gọt giũa đau đớn hết lần nầy đến lần khác, nhưng đó là điều cần thiết để trở nên 1 cây bút chì tốt hơn
3. Ngươi có thể sửa chữa được bất kỳ lỗi sai nào nếu đã lỡ phạm phải
4. Phần quan trọng nhất của Ngươi sẽ luôn là những gì bên trong Ngươi
5. Trên mỗi bề mặt mà Ngươi được dùng đến Ngươi phải để lại dấu ấn. Trong bất kỳ điều kiện làm việc gì, Ngươi cũng phải tiếp tục viết
Cây bút chì hiểu và hứa sẽ ghi nhớ, và nó đi vào trong hộp với mục đích nằm trong tim mình
Bây giờ bạn hãy thay thế vào chỗ của cây bút chì. Hãy luôn ghi nhớ và không bao giờ quên để trở thành 1 người tốt nhất mà bạn có thể.
Đôi cánh thiên thần
Ngày xưa, một cậu bé luôn mặc cảm tự ti vì trên lưng cậu có 2 vết thẹo rất rõ. Nó kéo dài từ bả vai xuống đến tận phần eo với phần da nhăn nhúm. Vì thế, cậu bé luôn cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình.
Ngày ngày đi học, cậu đều rất sợ bị bạn bè phát hiện. Vào giờ thể dục, khi ai nấy háo hức thay chiếc áo thể dục trắng tinh không đẫm chút mồ hôi thì cậu bé lại trốn vào một góc sân, nhanh chóng thay áo để mọi người không nhìn thấy gì ở lưng cậu.
Thời gian dài trôi qua, rồi cái gì đến cũng phải đến. “Ôi, gớm quá!”, “A…quái vật!” , “ôi, thật khủng khiếp!” Những lời vô tâm ấy đã làm đau lòng người bạn nhỏ của chúng ta. Cậu vừa khóc vừa chạy vào trong lớp, trốn tránh tất cả. Từ đó, cậu bé không bao giờ bước ra khỏi lớp và đặc biệt cậu không học môn thể dục nữa.
Sau sự việc nầy, mẹ cậu bé dịu dàng nắm tay cậu đến gặp cô chủ nhiệm. Cô là một nữ giáo viên đôn hậu. Người mẹ kể rằng khi mới sinh, cậu con trai đã mắc bệnh nặng, gần như mất hết hy vọng nhưng gia đình không đành lòng bỏ rơi và quyết cứu cho được đứa con. Qua cuộc giải phẫu vô cùng khó khăn vất vả, đứa con đã được cứu nhưng từ đó để lại hai vết thẹo lớn trên lưng. Nói đến đây, người mẹ run run bật khóc.
Đến giờ thể dục ngày hôm sau, cậu bé xuất hiện ở một góc tối với chiếc áo thể dục. Các bạn nhỏ khác thấy thế và lại ngây thơ thốt lên những lời vô tâm: “Ôi, thật đáng sợ!” , “…trên lưng cậu ấy có 2 con trùng to lắm”. Ngay lúc ấy, cô giáo vô tình đi ngang, các bạn nhỏ vây quanh lấy cô và nói về vết thẹo.
Cô giáo tiến gần đến cậu bé, đặt nhẹ tay lên bờ vai gầy nhỏ ấy, mỉm cười nói: “Lúc trước cô định kể cho các con nghe một câu chuyện nhưng xem ra, cô phải kể ngay lúc nầy.” Các bạn trẻ lại vây quanh lấy cô. Cô giáo nhẹ nhàng kéo chiếc áo của cậu bé lên làm lộ rõ hai vết thẹo lớn. “Đây là một truyền thuyết. Ngày xưa, các thiên thần trên trời đã bay xuống và biến thân thành các bạn nhỏ như chúng ta đây. Tất nhiên có thiên thần nhanh nhẹn đã kịp tháo gở đôi cánh của mình nhưng cũng có thiên thần hơi chậm, không kịp tháo hết đôi cánh của mình và để lại hai vết như thế nầy.”
“Vậy đó là cánh của thiên thần hả cô?”
“Đúng đó!” - cô giáo mỉm cười
Bỗng một bạn gái lên tiếng: “Thưa cô, chúng con có thể sờ chúng không?” Từ nãy giờ cậu bé cứ đứng ngẩn người ra, cậu lại khóc. Cô lại cười và nói: “Chúng ta phải xin phép vị thiên thần nhỏ của chúng ta chứ?” Lặng người một hồi, cậu bé lấy lại bình tĩnh đáp:
“Vâng, được ạ!”
Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn nầy đến bạn khác sờ vào “đôi cánh” ấy. “Ôi, tuyệt thật, con đã sờ được cánh của thiên thần rồi!”.
Năm tháng dần trôi, người bạn nhỏ của chúng ta đã lớn hơn nhiều, cậu vẫn thầm cảm ơn cô giáo đã đem lại cho cậu một niềm tin mới, một nghị lực mới. Lên cấp ba, cậu mạnh dạn tham gia giải bơi lội cấp thành phố và đạt ngôi Á Quân. Cậu đã dũng cảm chọn môn bơi lội bởi cậu tin rằng vết thẹo trên lưng chính là món quà cô giáo năm xưa dành tặng với tất cả sự yêu thương - đôi cánh thiên thần.
Hạc giấy
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết 1 chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là 1 nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến 1 hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình 1 điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
1 ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy 1 đôi vợ chồng già cùng che chung 1 chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng 1 công ty riêng, đã có thể ngồi trong 1 chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc nầy anh mới biết 1 sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng 1 ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để 1 ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng 1 lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chú bé và con sò nhỏ Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình :
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói :
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói :
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyên trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng :
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn nầy sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát nầy rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi... Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...
Tách cà phê muối
Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".
Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
CHUYỆN CÂY TÁO
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi
ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm.
Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to :
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa.
Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi, Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm :
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không ?
- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người cao tuổi – quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không ?
- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi.
- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta – cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi.
Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta.
Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ
mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn
luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc.
Bạn có thể nghĩ cậu bé đã rất bạc bẽo với cây táo, nhưng đó cũng
là cách mà chúng ta đang đối xử vơi cha mẹ mình đấy!
Sự bình yên
Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích co hai bức va ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên lá bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nhìn bức tranh điều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọc núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vui ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang ăn nhiên đậu trên tổ của mình...Bình yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này!-Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên."
Cho ngày hôm nay
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành đông mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rồi!!
Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng của cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay . Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
Trái tim hoàn hảo
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có tì vết hay rạng nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:" Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đã đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo ra một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói :" Chắc là cụ nói đùa ! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt. "
- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một nguời mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ , anh chị , bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tim tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi va con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy những khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yêu với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu của cụ già đã chảy trong tim anh...
Hoa Hồng Tặng Mẹ
Anh dừng lại tại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng cho mẹ anh qua đường bưu điện.Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300 km.Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi tại sao nó khóc.
- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng cho mẹ cháu- nó nức nở- nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đô la.
Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua cho cô bé va đặt một đoá hồng để tặng cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ tới nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh lái tới một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói :
-Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì anh quay lại tiệm hoa, huỷ bõ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300 km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.
Hạnh Phúc Vô Biên
Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất
chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa , nhưng
hạnh phúc được sẽ chia sẽ nhân đôi.
Hai người đàn ông điều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh
viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày một tiếng váo buổi chiếu để
thông khí trong phổi . Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong
phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất
nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng
trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Một chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời
gian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấy được ngoài cửa sổ.
Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một
tiếng đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi
những hoạt động và màu sắc bên ngoài.
Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng
đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy.
Những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực
rỡ. Những cây cổ thụ xum xuê toả bóng mát, và xa xa là đường chân trời
của thành phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người
kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống
động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi
ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy
được trong tưởng tượng qua lời kể của ngườ
i bạn cùng phòng.
Ngày và đêm dần trôi.....
Một sáng , khi mang nước tắm đến phòng cho họ , cô y tá phát hiện người
đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà
đến mang ông ta về. Một ngày kia , người đàn ông còn lại yêu cầu được
chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình.
Chậm chạp gắn sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới
bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là một
bức tường xám xịt. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ
cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa
sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng
không thấy được bức tường nữa.
Cô nói:" Nhưng có lẽ ông ta muốn khuyến khích ông can đảm hơn "
Bạn Có Nghèo Không?
Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé
thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại
của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là là một cánh để dạy con
biết quý trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình." - người cha
nghĩ đó là bài học thực tế tố cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường
về, người cha nhìn con trai mỉm cười: " Chuyến đi như thế nào hả con ?"
- Thật tuyệt vời bố ạ !
-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !
-Ồ, vâng.
-Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?
Đứa bé không ngần ngại:
-Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài
đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa
những chiếc đèn trong vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào
đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta
có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài.
Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phải phục vụ người khác.
Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta
có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng
giềng che chở lẫn nhau...
Đến đây người cha không nói gì cả.
"Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.."- cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì chúng ta đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có.
Cũng có những thứ không có giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi
của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi
người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên
điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
Khi Thượng Đế Tạo Ra Người Cha
Khi Thượng đế tạo ra các ông bố, ngài bắt đầu tạo một thân hình cao to.
Nữ thần đứng cạnh hởi: " Đó là kiểu bố gì vậy ? Nếu ngài định tạo ra bọn
trẻ nhỏ thì tại sao làm ra những ông bố cao lớn như vậy ? Hắn sẽ phải
quỳ gối khi chơi bi, gập người khi đặt bọn trẻ vào giường và cúi mình
khi hôn chúng."
Thượng đế mỉm cười, nói: " Vâng, nhưng nếu ta cho hắn thân hình cỡ trẻ con, ai sẽ khiến lũ trẻ phải nhìn lên ?".
Và khi Thượng đế tạo ra bàn tay bố, đó là những bàn tay to và gân guốc.
Nữ thần lắc đầu nói:" Những bàn tay lớn sẽ không thể xoay sở với kim
băng gài tã, với những hột nút nhỏ xíu và những chiếc ruy băng mềm mại
cột tóc đuôi gà".
Thượng đế mỉm cười và nói:" Ta biết, nhưng những bàn tay như vậy sẽ đủ
lớn để giữ cho bé trai những món những món nó đánh rơi khởi túi và cũng
đủ nhỏ để nâng niu khuôn mặt các con".
Sau đó, Thượng đế nặn đôi chân dài, ốm và đôi vai rộng.
Nữ thần làu bàu :" Ngài không thấy rằng ngài đang tạo ra một ông bố không thể ôm con trong lòng sao ?".
Thượng đế nói:" Một người mẹ cần ôm con trong lòng, còn một người cha
cần có đôi vai rộng để kéo xe trượt tuyết, để giữ thăng bằng cho bọn trẻ
tập xe đạp, để bọn trẻ tựa đầu ngủ trên đường về nhà từ rạp xiếc."
Lúc Thượng đế đang làm những bàn chân to chưa từng thấy, nữ thần buột
miệng hỏi:" Thật là sai lầm ! Ngài có thật nghĩ rằng những cái xuồng to
bè kia sẽ bật khỏi giường khi đứa trẻ khóc hay có thể đi qua bữa tiệc
sinh nhật nhỏ mà không giẫm phải chân ít nhất ba vị khách tí hon ?".
Thượng đế mỉm cười trả lời :" Chúng sẽ ổn thôi. Rồi ngươi sẽ thấy, chúng
sẽ đỡ đứa trẻ khi nó cưỡi ngựa hay khi chúng hoảng sợ vì lũ chuột
trong nhà kho, và sẽ mang những đôi giày to khiến bọn trẻ trầm trồ khi
ướm chân vào".
Thượng đế làm việc suốt đêm, ngài cho bố lời nói đầy cương quyết và
quyền uy; cho bố đôi mắt nhìn thấu mọi sự nhưng bình tĩnh và kiên nhẫn.
Cuối cùng, gần như sau khi suy nghĩ lại, ngài cho bố thêm những giọt
nước mắt. khi đó, Thượng đế quay qua hỏi nữ thần: " Bây giờ, các ông bố
cũng đầy tình thương như các bà mẹ, ngươi có thích không ?".
Và nữ thần đã không nói thêm gì.
Tại sao phải nản lòng?
- Một ngày nọ, khi đang lái xe về nhà sau giờ tan tầm, tôi dừng lại ở
công viên gần nhà để vào xem trận đấu bóng chày tranh giải địa phương.
Vừa ngồi xuống băng ghế cạnh sân bóng, tôi hỏi một trong những cậu bé
đang có mặt ở đó về tỉ số của trận đấu.
"Chúng cháu bị dẫn trước 14-0 ạ!" cậu bé mỉm cười, trả lời tôi.
"Thật sao?", tôi ngạc nhiên. "Thế mà nhìn cháu chẳng có chút gì nản lòng nhỉ!"
"Nản lòng ư?" cậu bé hỏi lại với vẻ khó hiểu lộ rõ trên mặt. "Tại sao lại nản lòng cơ chứ? Trận đấu còn chưa kết thúc cơ mà!"
Một phụ nữ ngồi trong phòng đợi.
Trong nhiều giờ đằng đẵng trước chuyến bay. Cô cố tìm một quyển sách ưng ý nơi quầy sách, mua một hộp bánh và tìm nơi ngồi nghỉ.
Khi đắm mình trong từng trang sách thì tình cờ cô thấy, Người đàn ông bên cạnh, trơ tráo biết mấy.
Lấy bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người. Để tránh cãi vã, cô đã cố làm ngơ.
Cô đọc sách, nhai bánh và sốt ruột xem đồng hồ. Trong khi hắn trơ tráo
chén gần hết hộp bánh của cô. Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt.
"Nếu ta không tốt bụng, hắn đã bầm mặt."
Mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng lấy một cái, Khi chỉ còn một cái, cô tự
hỏi hắn sẽ làm gì. Với nụ cười trên môi, và cử chỉ gượng gạo. Hắn lấy
chiếc cuối cùng và bẻ đôi nó ra.
Đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia.
Cô giật miếng bánh từ trên tay hắn và thầm nghĩ... “Thật trơ tráo và vô cùng khiếm nhã.
Sao hắn chẳng hề tỏ chút hàm ơn!”
Chẳng muốn tìm hiểu khi cơn nóng giận lên cao. Cô thở phào khi chuyến bay được thông báo. Cô thu dọn đồ đạc và đi tới cửa vào.
Chẳng thèm ngoái nhìn tên trộm vô ơn.
Cô lên máy bay, và ngồi phịch xuống ghế, rồi tìm cuốn sách cô đọc đã gần xong.
Cô lục túi xách của mình, và ồ lên kinh ngạc, Hộp bánh quy của cô, nằm ngay trước mắt.
"Hộp bánh mình đây mà", cô kêu lên tuyệt vọng,
“Thì ra những cái bánh kia là của ông ta và ông đã cố chia sẻ." Quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận
Rằng cô mới là người khiếm nhã, là tên ăn trộm vô ơn!
Hãy đối xử với người khác theo cách mà bạn muốn họ đối xử với bạn.
Trái tim không có tuổi
Chiếc tàu thủy lướt đi, trên boong có rất nhiều người đang tận hưởng kỳ
nghỉ thoải mái trên biển kéo dài ba ngày. Ở lối đi phía trước tôi là một
người phụ nữ nhỏ bé trong bộ quần áo màu nâu nhạt. Đôi vai bà hơi khom
lại, mái tóc trắng được cắt ngắn quá vai.
Từ loa phóng thanh của con tàu chợt vang lên một giai điệu quen thuộc
của bài hát "Hãy bắt đầu điệu nhảy Beguine". Và bất chợt, một điều thật
tuyệt vời diễn ra ngay trước mắt tôi. Người phụ nữ - không để ý rằng có
người đang ở phía sau lưng mình - nhanh nhẹn và duyên dáng bước theo
tiếng nhạc - toàn thân uyển chuyển, nhịp nhàng.
Khi đến gần cánh cửa dẫn đến toa ăn, bà trở lại vẻ nghiêm nghị và từ tốn bước vào trong.
Những người trẻ tuổi thường nghĩ rằng những người ở vào độ tuổi xế chiều
như chúng tôi thì sẽ chẳng còn lãng mạn, chẳng hợp với khiêu vũ hay
mộng mơ. Họ đánh giá chúng tôi qua dáng vẻ bề ngoài của tuổi tác, của
những nếp nhăn, của những vòng eo to và của mái tóc muối tiêu.
Họ không thấy con người thực đang sống bên trong chúng tôi.
Không ai biết rằng tâm hồn tôi vẫn còn là tâm hồn của một cô gái mảnh
mai, lớn lên ở một vùng ngoại ô Boston. Từ sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn
nghĩ tôi là con gái út trong một gia đình hạnh phúc, có một người mẹ
xinh đẹp chăm sóc yêu thương và một người cha luôn luôn vui vẻ ở bên
cạnh.
Và tôi vẫn còn là một thiếu nữ lãng mạn khao khát tình yêu, một phụ nữ
trẻ mong muốn khẳng định mình trong xã hội - nhưng tôi biết thổ lộ điều
này với ai đây?
Chúng tôi cũng như người phụ nữ nọ, vẫn giữ lòng ngân vang tiếng nhạc.
Với những vốn sống đã góp nhặt được, bề ngoài chúng tôi trông như những
người đã trưởng thành, nhưng bên trong vẫn còn là những đứa trẻ con
thích vui đùa, những thiếu nữ e thẹn, những người trẻ tuổi đầy ắp ước
mơ. Trong chúng tôi vẫn luôn tồn tại những trải nghiệm cuộc sống, và cả
những gì mà chúng tôi luôn muốn vươn tới.
Trong tim chúng tôi vẫn vang vọng những giai điệu rộn ràng của bài hát
"Hãy bắt đầu điệu nhảy Beguine". Và những khi chỉ có một mình, chúng tôi
lại khiêu vũ.
Mức độ lớn khôn trong cuộc đời của mỗi người tùy thuộc vào thái độ ứng
xử của người ấy đối với người khác: dịu dàng với người trẻ, nồng nàn với
người già, thông cảm với người có ý chí phấn đấu và khoan hòa với kẻ
yếu và người mạnh. Bởi lẽ, cuộc đời mỗi người đến lúc nào đó sẽ phải lâm
vào cảnh ngộ của những con người này.
Tin tốt lành
Robert De Vincenzo là một vận động viên đánh gôn xuất sắc người
Ac-hen-ti-na. Lần nọ, anh đăng quang trong một giải đấu. Khi nhận chi
phiếu tiền thưởng xong và chụp hình lưu niệm với báo chí, anh trở lại
tòa nhà câu lạc bộ để chuẩn bị ra về.
Lát sau, khi anh đang một mình đi ra bãi đậu xe thì một phụ nữ trẻ tiến
đến gần anh. Cô ta chúc mừng chiến thắng của anh, rồi kể cho anh nghe về
đứa con đang bệnh nặng và khó qua khỏi của mình. Hiện thời, cô không
biết phải làm sao để thanh toán tiền khám chữa bệnh và viện phí cho đứa
bé.
De Vincenzo xúc động trước câu chuyện của người phụ nữ, liền lấy bút ký
vào tấm chi phiếu tiền thưởng của mình và đưa cho người phụ nữ. "Xin cô
nhận để lo cho cháu bé", anh vừa nói vừa dúi tấm chi phiếu vào tay cô.
Tuần sau, trong bữa ăn trưa ở câu lạc bộ, một viên chức của Hiệp hội
đánh gôn chuyên nghiệp đến bàn của anh và nói: "Mấy đứa trẻ ở bãi đậu xe
vào tuần trước nói với tôi rằng anh có gặp một phụ nữ ở đấy sau giải."
De Vincenzo gật đầu. Ông ta nói tiếp: "À, tôi có tin này cho anh hay. Cô
ta là một tay lừa đảo. Cô ta chẳng có đứa con nào bị bệnh cả. Ả còn
chưa lập gia đình nữa là. Cậu đã bị gạt rồi, anh bạn ạ."
Vincenzo hỏi lại: "Ý của ông là chẳng hề có đứa bé nào sắp chết cả phải không?" "Đúng vậy", ông ta đáp.
"Đó là tin vui nhất trong tuần này mà tôi nghe được đấy," De Vincenzo nói.
Hai người cùng nhìn bầu trời buổi tối qua những chấn song:
Một người chỉ thấy toàn một màu đen, còn người kia thì thấy những vì sao nhấp nháy.
Bài văn của Tommy
Chỉ chốc lát nữa thôi, cả bố và mẹ của Tommy, vừa mới sống ly thân với
nhau, sẽ đến dự buổi họp phụ huynh về việc học tập sa sút và hành vi phá
phách của cậu. Thế nhưng, cả hai người đều không biết rằng họ được mời
đến cùng lúc.
Tommy, cậu con trai duy nhất của họ, trước đây là một cậu bé luôn vui
vẻ, ngoan ngoãn, và là một học sinh xuất sắc. Còn bây giờ, tôi không
biết làm thế nào để nói với bố mẹ Tommy rằng kết quả học tập sa sút của
cậu bé trong thời gian gần đây chính là phản ứng của một đứa trẻ đang
gánh chịu nỗi đau quá lớn trong lòng trước sự ly thân và việc ly hôn sắp
xảy ra của bố mẹ mình.
Mẹ Tommy bước vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế mà tôi đặt sẵn gần chiếc
bàn của mình. Rồi bố Tommy cũng đến. Cả hai cố ý phớt lờ nhau.
Khi đưa bản kết quả chi tiết hành vi đạo đức và học tập của Tommy cho
họ, tôi thầm mong nghĩ ra cách nào đó có thể giúp cả hai người xích lại
gần nhau hơn và hiểu ra rằng những điều họ gây ra đã tác động đến cậu bé
như thế nào. Thế nhưng, không hiểu sao tôi lại không thể nói được điều
gì. Có lẽ một trong những mẫu giấy cẩu thả lem luốc mà Tommy đã viết sẽ
giúp họ hiểu được điều ấy chăng?
Tôi tìm thấy mảnh giấy nhàu nát, đẫm nước mắt ấy nhét trong hộc bàn của Tommy.
Những dòng chữ viết nguệch ngoạc, lặp đi lặp lại dày kín cả hai mặt giấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lại mảnh giấy cho phẳng rồi đưa cho mẹ của Tommy. Bà
đọc và đưa nó cho chồng mà không hề nói lời nào. Bố Tommy cau mày. Nhưng
rồi, khuôn mặt ông dãn ra. Thời gian như lắng đọng khi ông mãi lặng yên
đọc đi đọc lại những dòng chữ nguệch ngoạc của con mình.
Cuối cùng, ông cẩn thận gấp mảnh giấy lại và đưa tay nắm lấy bàn tay của
vợ mình. Bà lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi và mỉm cười với
ông. Đôi mắt tôi cũng rưng rưng lệ, nhưng dường như không ai chú ý đến
điều đó cả.
Thượng Đế đã chỉ cho tôi cách để hợp nhất gia đình của Tommy lại. Người
đã giúp tôi tìm thấy mảnh giấy đặc kín những dòng chữ viết nên từ trái
tim nặng trĩu ưu phiền của cậu bé:
"Bố yêu quý... mẹ yêu quý... Con yêu cả hai người... con yêu cả hai người... con yêu cả hai người..."
Cái giá của sự trung thực
Vào một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahoma, tôi cùng một
người bạn và hai đứa con của anh đến một câu lạc bộ giải trí. Bạn tôi
tiến đến quầy vé và hỏi: "Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé."
Người bán vé trả lời: "3 đô la một vé cho người lớn và trẻ em trên sáu
tuổi. Trẻ em từ sáu tuổi trở xuống được vào cửa miễn phí. Các cậu bé này
bao nhiêu tuổi?”
“Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ lên bốn,” bạn tôi trả lời, “như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả.”
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bạn tôi và nói:
“Lẽ ra ông đã tiết kiệm cho mình được 3 đô la. Ông có thể nói rằng đứa
lớn chỉ mới sáu tuổi, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt đó chứ!”
Bạn tôi từ tốn đáp lại:
“Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không thể biết được.
Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của
những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la.”
- Patricia Fripp
Lòng trung thực là chương đầu tiên của cuốn sách trí tuệ.
- Thomas Jefferson
Không có di sản nào quý giá bằng lòng trung thực.
- William Shakespeare